Đường chân trời vỡ tan khi nỗi đau gặp thấy hy vọng

Tiếng mưa rơi không ngớt trên thành phố biển nhỏ bé, những giọt nước lạnh buốt trượt dài trên mái nhà, hòa quyện cùng tiếng sóng gầm gừ trong đêm. Đêm tháng Mười Một, cái lạnh thấm sâu vào từng thớ gỗ của căn nhà ven biển.

duong chan troi vo tan khi noi dau gap thay hy vong

Bên khung cửa sổ, cô gái co ro, đôi tay ôm chặt đầu gối như muốn níu giữ chút hơi ấm cuối cùng. Ánh mắt lạc vào bầu trời đen kịt, nơi những vệt sao băng lóe sáng rồi vụt tắt, những đường chân trời sáng rực rỡ nhưng mong manh, tựa như vết cứa vô tình khoét sâu vào trái tim đang rỉ máu. "Mẹ ơi, con phải làm sao đây?" cô thì thầm, giọng lạc đi giữa tiếng mưa dai dẳng. Dường như mưa muốn cuốn trôi tất cả, kể cả những ký ức cô cố chôn vùi.

Đêm ấy, giấc mơ về những ngày xưa cũ kéo cô ra khỏi giấc ngủ. Tiếng cười của mẹ vang vọng bên mâm cơm, ánh trăng rằm dịu dàng như lời hứa về một cuộc đời mãi bình yên, tất cả giờ chỉ còn là mảnh vỡ sắc nhọn, giống hệt những ngôi sao rơi ngoài kia. Hàng năm, vào thời điểm này, cô thường thức trắng để ngắm mưa sao băng, hy vọng chúng mang theo phép màu xoa dịu nỗi cô đơn. Nhưng lần này, chỉ còn một khoảng trống lạnh lẽo vây lấy tâm hồn, như thể cả vũ trụ cũng đang ngoảnh mặt.

Không chịu nổi sự ngột ngạt trong căn phòng, cô khoác chiếc áo mỏng, bước ra ngoài. Bãi biển vắng tanh chào đón bằng tiếng sóng dồn dập, như muốn cuốn đi gánh nặng chất chứa trong lòng. Đôi chân trần lún vào cát lạnh, mỗi bước đi nặng trĩu. Ngồi xuống một tảng đá, cô ngước nhìn trời. Những vệt sao vẫn rơi, nhưng chẳng còn là biểu tượng của hy vọng. Với cô, chúng giống những mảnh đời sáng lòa trong thoáng chốc, rồi tan biến vào hư không.

"Chị có tin sao băng có thể mang người ta đi không?" Một giọng nói nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn. Bên cạnh, một cậu bé gầy gò đứng lặng, đôi tay ôm chặt cuốn sổ vẽ. Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi mắt cậu sáng lên, nhưng ẩn chứa nỗi buồn cô nhận ra ngay tức thì.

"Em là ai? Sao lại ở đây một mình?" cô hỏi, giọng khàn đi vì lạnh và những cảm xúc dâng trào.

"Em tên Minh, sống với ông nội gần đây", cậu đáp, chỉ tay về phía ngôi nhà lập lòe ánh đèn phía xa. "Em ra đây để vẽ đường chân trời, nơi mẹ em đang đợi".

Câu nói ấy khiến tim cô thắt lại. Nhìn cậu bé, cô thấy bóng dáng chính mình ngày trước - một đứa trẻ mất đi người thân yêu, khao khát phép màu để thay đổi số phận. "Đường chân trời!!!..." cô lặp lại, giọng run rẩy. "Em có biết nó không phải nơi ta chạm tới được không? Chỉ là một đường kẻ xa xăm, một giấc mơ mãi ngoài tầm với".

Cậu bé cau mày, tay siết chặt cuốn sổ. "Nhưng em nghe nói nếu ước lúc sao băng rơi, điều ước sẽ thành thật. Em chỉ muốn mẹ về, muốn ôm mẹ một lần thôi".

Lời nói ấy như nhát dao đâm thẳng vào lòng cô. Quay mặt đi, cô cố kìm nước mắt. Cô hiểu cảm giác bất lực khi mất đi người thương yêu, nỗi tuyệt vọng khi nhận ra chẳng có phép màu nào thay đổi được sự thật. Mẹ cô cũng ra đi từ khi cô còn bé, để lại những câu hỏi không lời đáp và vết thương chẳng bao giờ lành.

"Chị không biết phải nói gì?" cô thì thầm, giọng nghẹn ngào. "Chị cũng từng ước, từng ngồi đây cầu xin mẹ trở lại. Nhưng không có gì thay đổi, và chị đã học cách chấp nhận".

Cậu bé ngồi xuống bên cạnh, mở cuốn sổ. Dưới ánh trăng yếu ớt, nét vẽ hiện lên: một người phụ nữ đứng trên bãi biển, đôi tay giang rộng như ôm lấy những ngôi sao. "Đây là mẹ em", cậu nói, giọng run run. "Em chưa từng gặp mẹ, nhưng em tưởng tượng mẹ như vậy. Mẹ ở trên đường chân trời, và em muốn tìm mẹ".

Không kìm được nữa, cô ôm lấy cậu bé. Những tiếng nấc bật ra, hòa cùng tiếng sóng, tạo thành bản hòa tấu của nỗi đau và mất mát. "Chị xin lỗi", cô nói trong nước mắt. "Chị muốn bảo rằng mẹ sẽ về, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng chị không thể dối em. Họ không thể trở lại, dù vậy, họ không muốn ta mãi gục ngã. Họ mong ta sống tiếp, tìm ánh sáng trong bóng tối".

Đôi vai nhỏ bé run lên trong vòng tay cô. "Nhưng em không biết làm sao để sống mà không có mẹ. Em nhớ mẹ, dù chẳng biết mặt mẹ ra sao".

Cô vuốt tóc cậu, cố tìm lời an ủi dù lòng mình cũng đang vỡ vụn. "Em có thể vẽ. Qua từng nét bút, em giữ mẹ ở lại bên mình. Mỗi bức tranh là lời yêu thương, là cách em nói rằng em vẫn nhớ.".

Khi lắng nghe cậu, ký ức ùa về như cơn sóng dữ. Cô nhớ căn phòng bệnh lạnh lẽo, tiếng máy thở đều đều, bàn tay mẹ buông khỏi tay cô. "Lan, con phải sống tốt!", mẹ thì thầm trước khi mãi mãi ra đi. Cô bật khóc, ôm chặt cậu bé như ôm chính mình của ngày ấy.

Dần dần, cậu bé ngừng khóc, lau nước mắt và ngước lên trời. Những vệt sao vẫn rơi, nhưng giờ đây, chúng mang ý nghĩa khác - không phải hy vọng hão huyền, mà là lời nhắc về sự ngắn ngủi của đời người và giá trị của những gì còn lại.

"Chị nói đúng" cậu thì thầm. "Em sẽ vẽ mẹ, vẽ đường chân trời của em".

Cô mỉm cười, dù lòng vẫn nặng trĩu. Trong lúc an ủi cậu, cô nhận ra mình cũng đang chữa lành. Bao năm qua, cô sống trong nỗi đau của quá khứ - mẹ mất, cha bỏ rơi, những ngày cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo. Nhưng đêm nay, qua đôi mắt trong veo ấy, cô thấy một tia sáng nhỏ, một lý do để bước tiếp.

Khi vệt sao cuối cùng tan biến, cậu bé đứng dậy, ôm cuốn sổ vào lòng. "Em về đây, ông nội đang đợi em ở nhà. Cảm ơn chị!"

Gật đầu, cô nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất dần trong màn đêm. Một mình bên bãi biển, cô ngắm đường chân trời xa xăm, nơi biển trời hòa làm một. Đêm ấy, cô hiểu rằng đường chân trời không phải đích đến, mà là hành trình mới đang đến, một hành trình của sự chấp nhận, tình yêu, và kiên cường trước những vết thương cuộc đời.


Bạn đang xem bài viết:
Đường chân trời vỡ tan khi nỗi đau gặp thấy hy vọng
Link https://vnlibs.blogspot.com/2025/03/duong-chan-troi-vo-tan-khi-noi-dau-gap-thay-hy-vong.html

Tổng số lượt xem trang