Một ngày làm cha, Một đời làm chồng: Bài học từ sự im lặng

Mấy ngày trước, tôi từ quê lên thăm con gái. Vợ tôi bận trông cháu nội nên tôi một mình xách theo mấy món quà quê lên cho con. Con bé lấy chồng đã năm năm, có hai đứa con, một trai một gái, sống trong căn chung cư nhỏ mua trả góp. Cuộc sống của hai vợ chồng nhìn bề ngoài có vẻ êm đềm, đủ đầy. Nhưng chỉ sau một buổi tối, tôi chợt nhận ra mình đã sai lầm biết bao nhiêu năm qua.

mot ngay lam cha mot doi lam chong bai hoc tu su im lang

Tôi quyết định lên thăm con không phải ngẫu nhiên. Đêm hôm trước, tôi nằm trằn trọc, nhớ lại cái lần con gọi điện về, giọng nghẹn ngào kể rằng nó mệt quá nhưng chẳng dám than với ai. Tôi đã gạt đi, bảo con rằng "Lấy chồng thì phải thế!". Nhưng đêm ấy, lòng tôi không yên, cứ như có gì đó thúc đẩy tôi phải lên nhìn tận mắt cuộc sống của con mình.

Tôi đến vào tối thứ Sáu, đúng lúc con gái tan sở. Thấy tôi, con mừng rỡ, tíu tít mời cha ngồi rồi vội vàng chạy vào bếp. Chẳng mấy chốc, chồng con cũng về tới. Anh ta chào tôi qua loa rồi ngồi xuống bàn, mở điện thoại lướt tin tức, thỉnh thoảng hỏi vợ: "Cơm tối chưa xong à?".

Con gái tôi vừa trả lời, vừa chạy đi chạy lại như con thoi, vừa thổi cơm, xắt rau, làm cá, vừa tranh thủ tắm cho đứa con nhỏ, giục đứa lớn đi tắm, thu dọn quần áo bẩn trên sàn. Tôi nhìn con, thấy tay nó run run khi bế đứa nhỏ đang khóc ré lên vì đói, thấy nó vừa lau mồ hôi vừa cố cười với tôi để tôi yên lòng. Chồng con thì vẫn ngồi đó, mắt dán vào màn hình điện thoại, đôi lúc còn cau mày: "Em làm gì mà lâu thế? Anh đói rồi!". Tôi nghe mà lòng nhói lên từng nhịp.

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí vội vã. Con rể tôi vừa ăn vừa trò chuyện với tôi rôm rả, còn con gái tôi thì tất bật với hai đứa nhỏ, chẳng kịp ăn no. Khi bữa tối kết thúc, con gái tôi chỉ kịp ăn vội vài miếng cơm rồi lại vội vàng dọn dẹp, rửa bát. Trên người con vẫn còn nguyên bộ đồng phục đi làm, chưa kịp thay. Chồng con thì thong thả dắt hai đứa nhỏ xuống khu vui chơi, để lại cho vợ một mớ bát đĩa bẩn và căn bếp ngổn ngang.

Tôi ở lại, định giúp con dọn dẹp, nhưng con gái cứ xua tay: "Cha đi nghỉ đi, con làm nhoáng cái là xong".

Tôi hỏi: "Ngày nào đi làm về, con cũng làm từng này việc nhà à?".

Con gái tôi cười xòa: "Dạ, làm có chút mà cha, như mẹ hay làm ở nhà vậy thôi. Con quen rồi!".

Câu nói ấy khiến tôi chết lặng. Tôi nhìn con, đôi mắt nó đỏ hoe nhưng vẫn cố nở nụ cười gượng gạo. Tôi chợt thấy bóng dáng vợ mình ngày xưa trong con – cũng tất bật, cũng hy sinh, cũng im lặng chịu đựng. Tôi nhớ lại những lần vợ tôi ốm, vẫn cố lê thân nấu cơm cho cả nhà, tôi còn mắng bà ấy chậm chạp. Tôi nhớ những đêm bà ấy thức trắng để giặt đồ, trong khi tôi ngủ say chẳng hay biết. Tôi đã từng nghĩ đó là chuyện bình thường, là "phận đàn bà". Nhưng giờ đây, nhìn con gái mình lặp lại vòng tròn ấy, tim tôi như vỡ ra từng mảnh.

Tôi đứng đó, bất động, nước mắt chực trào. Tôi muốn ôm con mà xin lỗi, muốn hét lên rằng cha đã sai, rằng cha đã để con phải sống một cuộc đời bất công như thế. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, chỉ biết lặng lẽ nhìn con rửa từng chiếc bát, từng giọt nước mắt của tôi rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Sáng hôm sau, tôi trở về quê. Trên xe, hình ảnh con gái vẫn ám ảnh tôi. Con vẫn quần quật lo cho chồng, cho con, rồi tất tả đưa cha ra bến xe, dúi vào tay tôi vài triệu đồng. Tôi nhìn con, lòng đau nhói.

Khi tiễn tôi, con nắm tay tôi, nói nhỏ: "Cha về giữ sức khỏe nhé, con không sao đâu". Tôi nhìn vào mắt con, thấy sự mệt mỏi ẩn sâu mà nó cố giấu. Tôi nghẹn ngào: "Con gái, cha xin lỗi. Cha xin lỗi vì đã không dạy con cách đòi hỏi sự công bằng, vì đã để con nghĩ rằng hy sinh là chuyện đương nhiên". Con bé ôm tôi, nước mắt lăn dài: "Cha đừng nói vậy, con vẫn hạnh phúc mà". Nhưng tôi biết, hạnh phúc ấy mong manh biết bao.

Con gái ơi, cha xin lỗi con. Cha xin lỗi vì đã dạy con rằng, phụ nữ phải hy sinh, phải gánh vác mọi việc nhà, còn đàn ông chỉ cần ngồi đó và hưởng thụ. Cha xin lỗi vì đã không dạy con rằng, hôn nhân là sự chia sẻ, là cùng nhau gánh vác, chứ không phải là một bên phục vụ và một bên hưởng thụ.

Từ hôm nay, cha sẽ thay đổi. Cha sẽ về nhà, tự tay rửa bát, lau nhà, nấu cơm cùng mẹ con. Cha sẽ gọi điện cho con, bảo con hãy nói với chồng rằng việc nhà là của cả hai. Cha sẽ dạy các cháu rằng, yêu thương là cùng nhau chia sẻ, chứ không phải là để một người gồng gánh tất cả. Cha sẽ gặp con rể, nghiêm khắc nói với nó rằng: "Nếu mày không trân trọng con gái tao, mày không xứng làm chồng nó!".

Cha xin lỗi con, và xin lỗi mẹ con. Những năm tháng qua, cha đã vô tâm, đã để mẹ con âm thầm chịu đựng. Giờ đây, nhìn con, cha mới hiểu nỗi đau ấy lớn đến nhường nào. Ngàn lần xin lỗi, cha sẽ dùng phần đời còn lại để chuộc lỗi với hai người phụ nữ quan trọng nhất đời cha.


Bạn đang xem bài viết:
Một ngày làm cha, Một đời làm chồng và Bài học từ sự im lặng
Link https://vnlibs.blogspot.com/2025/03/mot-ngay-lam-cha-mot-doi-lam-chong-bai-hoc-tu-su-im-lang.html

Tổng số lượt xem trang