Linh ngồi co ro trên băng ghế gỗ cũ kỹ trong sân nhà, ánh trăng mờ nhạt rọi xuống mái tóc rối bời của cô. Thành phố lớn, nơi cô đã dành năm năm tuổi trẻ để chạy theo những giấc mơ hào nhoáng, giờ đây chỉ còn là một ký ức xa xôi.

Tin nhắn từ em trai cách đây vài ngày đã kéo cô về quê: "Mẹ bệnh nặng, chị về ngay đi, em đang rất sợ!". Nhưng cô đã về muộn. Khi đặt chân về đến căn nhà nhỏ nơi cô lớn lên, em trai chỉ còn biết run rẩy nói:.
"Chị, mẹ... mẹ không qua khỏi rồi".
Linh nghẹn lại, nước mắt trào ra: "Không... không thể nào. Em nói dối chị phải không?"
"Chị, em xin lỗi. Em đã cố gắng hết sức, nhưng mẹ..."
"Không! Mẹ không thể bỏ chị mà đi như vậy!"
Lời nói của em trai như xé toạc lòng cô. Linh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cô sẽ ngồi đây, trông thấy mẹ đã vĩnh viễn ra đi để lại trong lòng cô một khoảng trống không lời nào diễn tả nổi trong căn nhà nhỏ nơi cô đã từng lớn lên. Trong trái tim cô, để đối diện với nỗi đau mất mẹ, cô vẫn phải dằn nén lòng mà cảm giác là mẹ vẫn sống ở một cõi thứ ba – cõi của những người không bị lãng quên.
Mẹ là người mà cô thương, người cô kính mến, người đã dành cả đời vì cô mà sống. Nhưng cô đã làm gì cho mẹ? Những năm tháng ở thành phố, cô mải mê công việc, chỉ gọi về nhà khi cần kể lể những khó khăn của mình. Cô không biết rằng, mỗi lần như vậy, mẹ lại mất ngủ, lo cho cô mà chẳng thể làm gì.
Một lần, trong cơn tuyệt vọng, Linh từng gọi về: "Mẹ ơi, con mệt mỏi quá. Công việc không như ý, bạn bè quay lưng..."
Mẹ, giọng yếu ớt nhưng đầy yêu thương: "Con à, con đừng lo cho mẹ. Mẹ vẫn khỏe mà. Con cố lên, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi".
"Nhưng mẹ ơi, con thấy mẹ ngày càng gầy đi".
"Mẹ không sao đâu. Miễn là con hạnh phúc là mẹ vui rồi".
"Con xin lỗi mẹ, con đã quá vô tâm!"
"Đừng nói vậy, con. Mẹ luôn ở bên con mà!".
Linh nhớ lại một câu nói từng nghe đâu đó, đau nhói như dao cứa vào tim: "Nếu một mạng có thể đổi được một mạng, trên tầng thượng của bệnh viện, chắc hẳn sẽ có rất nhiều bà mẹ xếp hàng" và cô đã bật khóc nức nở.
Giá như cô về sớm hơn, giá như cô đối xử tốt với mẹ hơn, thay vì để mẹ phải sống trong nỗi lo lắng vì những câu chuyện khốn khó của con gái. Giờ đây, khi mẹ đã đi xa, cô mới hiểu: "Có ô tô trước cửa không phải là giàu, có mẹ ở nhà mới là có phúc". Nhưng phúc phần ấy, cô đã đánh mất đi mãi mãi về sau.
Ngày mẹ còn sống, Linh đã kịp ở bên mẹ một thời gian ngắn. Một buổi chiều, trên đường từ bệnh viện về nhà, cô bắt xe ôm công nghệ. Người tài xế, chú Hải, mặc chiếc áo cũ kỹ, vai áo vá chằng vá đụp, chữ in trên lưng đã phai màu. Linh tò mò hỏi: "Chú ơi, sao chú không mua áo mới? Áo này rách quá rồi".
Chú Hải cười hiền, giọng trầm ấm: "Áo còn dùng được, vá lại vẫn mặc tốt. Tiền để dành đổi bữa cơm no bụng, lo cho gia đình con ạ!"
Linh lặng người. Cô nghĩ về mẹ, người cũng từng vá lại những chiếc áo cũ cho cô mặc đi học, người luôn nhịn ăn để cô được no. Chú Hải và mẹ giống nhau, đều sống vì những người họ yêu thương, chẳng màng đến bản thân. Cô hỏi tiếp, giọng run run:
"Chú ơi, chú có bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi phải hi sinh nhiều như vậy không?"
"Mệt mỏi thì có, nhưng khi nghĩ đến gia đình, đến những người mình yêu thương, thì mọi thứ đều đáng giá".
"Chú giống mẹ con quá. Mẹ con cũng luôn sống vì con cái".
"Đó là tình yêu của cha mẹ, con à! Không có gì có thể so sánh được."
Lời nói của chú Hải như một gáo nước lạnh dội vào lòng Linh, làm sống lại nỗi hối hận mà cô cố chôn giấu. Cô đã quá mải mê chạy theo những thứ phù phiếm, quên mất rằng hạnh phúc thật sự nằm ở những điều giản dị như tình yêu của mẹ, như sự chân thành của chú Hải.
Những tháng ngày cuối cùng bên mẹ, Linh học được cách chấp nhận và buông bỏ. Cô từng sống với mong muốn mọi thứ phải diễn ra theo ý mình – công việc phải hoàn hảo, cuộc sống phải rực rỡ. Nhưng mẹ dạy cô rằng: "Chim có đường bay của nó, cây có hướng mọc của cây. Mỗi người có cách hành xử của riêng họ. Muốn nhẹ lòng, con hãy từ bỏ những phán xét và chấp nhận mọi điều xung quanh".
Linh nhớ lại những lần cãi vã với mẹ, những lần cô trách mẹ không hiểu mình:
"Mẹ ơi, sao mẹ không hiểu con? Con chỉ muốn tốt cho gia đình thôi."
"Con à, đừng quá khắt khe với bản thân và người khác. Mỗi người có một cuộc sống riêng, một cách sống riêng."
"Nhưng mẹ ơi, con không thể chịu được khi thấy người khác đối xử bất công với con."
"Hãy học cách chấp nhận, con. Cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng nếu con biết buông bỏ, con sẽ thấy nhẹ nhàng hơn."
"Con sẽ cố gắng thôi, mẹ ạ!"
Giờ đây, cô hiểu rằng, nếu cứ ôm mãi những phán xét, những hậm hực, cuộc sống của cô sẽ chỉ nặng nề thêm. Như những chiếc xe vượt qua nhau trên đường, người ta có thể lấn lướt cô, nhưng rốt cuộc, họ về nhà họ, cô về nhà mình. Hơn thua nhau chi những cái nhấn chân ga vô nghĩa?.
Vài tháng sau khi mẹ mất, Linh thấm thía rằng, cuộc đời nếu chỉ biết nhớ mà không biết quên, chỉ biết tính toán mà không biết cho qua, sẽ chẳng bao giờ tìm được bình yên.
Cô trở lại thành phố, nhưng cô không còn là Linh của ngày xưa. Cô bắt đầu học cách bằng lòng và biết đủ. Bằng lòng không phải là từ bỏ ước mơ, mà là trân trọng những gì mình đang có. Biết đủ không khiến cô nhỏ bé, mà giúp cô thấy rộng lớn hơn, vì cô hiểu giá trị thật sự không nằm ở số lượng, mà ở chất lượng của từng khoảnh khắc sống.
Cô nhớ lời mẹ từng nói: "Con à, hãy đối tốt với bản thân, vì sau này khi làm mẹ, con cũng sẽ sống vì con cái như mẹ đã sống vì con". Giờ đây, khi cha mẹ đều đã rời xa, Linh thấy rõ rằng trên đời này chẳng còn ai yêu thương cô vô điều kiện như họ. Cô quyết định sống chậm lại, dành thời gian cho bản thân, cho gia đình còn lại, và tìm niềm vui từ những điều nhỏ bé – một bữa cơm nhà, một buổi tối trò chuyện cùng em trai, hay chỉ đơn giản là ngắm ánh trăng như đêm nay.
Trong ánh đèn sáng lung linh huyền diệu, Linh đứng dậy, bước vào căn phòng cũ của mẹ. Trên bàn, chiếc áo mẹ từng vá cho cô vẫn còn đó, như một kỷ vật nhắc nhở cô về tình yêu thầm lặng của mẹ. Nước mắt cô rơi, nhưng lần này không chỉ là đau đớn, mà còn là sự thanh thản. Cô đã mất mẹ, nhưng mẹ vẫn sống trong cõi thứ ba của trái tim cô – cõi của những người không bị lãng quên.
Cô thì thầm với chính mình: "Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã không trân trọng mẹ khi còn có thể. Nhưng con hứa, từ nay, con sẽ sống tốt hơn, yêu thương nhiều hơn, và biết ơn những gì mình có. Con sẽ không để mẹ phải lo lắng cho con nữa, dù mẹ không còn ở bên con".
"Cha mẹ còn, cuộc đời vẫn còn chỗ trú. Cha mẹ đi, cuộc đời chỉ còn lối về". Linh biết, từ nay, cô sẽ phải tự mình bước đi trên lối về ấy. Nhưng cô sẽ mang theo bài học của mẹ, của chú Hải, của chính những ngày tháng hối tiếc: sống trọn vẹn, yêu thương thật lòng, và biết đủ để hạnh phúc.
Bạn đang xem bài viết:
Hãy trân trọng những người đang yêu thương bạn
Link https://vnlibs.blogspot.com/2025/03/hay-tran-trong-nhung-nguoi-dang-yeu-thuong-ban.html