Chiều hôm ấy, nắng vàng vẫn dịu dàng rải trên phố, nhưng trái tim tôi đã vỡ vụn khi thấy chồng dắt tay người phụ nữ khác bước vào khách sạn. Chân tôi như dính chặt vào mặt đất, nước mắt chảy dài trên má mà chẳng buồn lau.

Tôi khóc, khóc cho sự ngây thơ của mình, khóc cho đứa con gái bé bỏng đang nằm viện chờ mẹ về. Về nhà, tôi gục xuống giường, hơi thở nghẹn lại thành từng cơn nấc. Nhưng đêm đến, tôi vẫn nấu cơm, vẫn cười gượng khi chồng hỏi: "Sao mắt em đỏ thế?". Anh đâu biết, tim tôi đã chết từ lúc nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy ôm lấy người lạ.
Con gái tôi – đứa trẻ mới 10 tuổi – mang trái tim yếu ớt như tờ giấy mỏng. Từng đêm, tôi ôm con chạy viện, nén tiếng khóc vào trong khi nhìn con vật vã vì những cơn đau tim.
"Mẹ ơi, sao mắt mẹ đỏ thế?" – Con gái 10 tuổi dụi mặt vào vai tôi, đôi mắt tròn xoe ngây thơ.
Tôi gượng cười, xoa đầu con: "Tại bụi bay vào mắt thôi, con yêu".
Đứa bé gật đầu tin lời, nhưng đêm ấy, khi chồng về muộn, nó lại thì thào: "Bố ơi, mẹ khóc nhiều lắm, bố đừng đi công tác nữa nhé?".
Anh chỉ cười xòa, vỗ nhẹ lưng con: "Bố phải kiếm tiền chữa bệnh cho con mà".
Tôi quay mặt đi, cắn chặt môi để tiếng nấc không bật ra. Lẽ ra tôi phải hét lên rằng "Công tác hay công việc phòng khách sạn số 203?"… Nhưng tôi im lặng. Sợ con gái tim đập loạn nhịp vì sợ hãi.
Những ngày sau đó, chồng tôi vẫn đi đi về về trông hững hờ, vẫn đặt tiền lên bàn như một thói quen vô cảm. Tôi không dám hỏi, không dám than, sợ một lời nói ra sẽ khiến cả thế giới mong manh này sụp đổ.
Nhưng rồi đến một ngày, cú điện thoại từ bệnh viện như lưỡi dao cứa nát hy vọng cuối cùng: "Cháu cần phẫu thuật gấp, không thể chờ thêm!"
Đêm hôm ấy, tôi ngồi bên cửa sổ phòng bệnh, tay nắm chặt bàn tay bé xíu của con gái. Nhịp tim cháu yếu ớt hiện lên màn hình máy theo dõi như lời đếm ngược nghiệt ngã. Nhìn con gái tím tái, môi tái nhợt, hoặc tiếng rên yếu ớt: "Mẹ ơi… con đau…".
Tôi gọi cho chồng lần thứ 15, giọng rệu rã: "Anh về đi… Con nó… sắp không chờ được nữa…". Chuông reo vô vọng, chỉ nhận lại tin nhắn lạnh lùng: "Đang Bận!".
"Alo anh… Con gái khó thở quá, em phải đưa con chuyển viện gấp! Anh về trông con trai giúp em!" – Tôi gào vào điện thoại, tay run bần bật ôm đứa bé đang tím tái.
"Em đừng có dọa! Đang họp, em tự lo đi!" – Anh quát, đi kèm theo đó là tiếng nhạc xập xình văng lên phía sau.
"Nhưng con trai mới 2 tuổi... Em không thể bế hai đứa một lúc..." – Tôi nghẹn giọng.
"Bận!" – Tiếng "tút... tút..." vang lên như dao đâm.
Hai chữ ấy xé toang trái tim người mẹ. Tôi chạy vội về nhà, ôm con trai bé bỏng chạy vào viện trong màn đêm, chân run rẩy, mắt mờ vì nước mắt. Xe chạy vội trên con phố vắng, con gái thở gấp trên lưng, con trai khóc ngằn ngặt đòi bố.
Bạn tôi – người vội khoác vội chiếc áo mỏng lên bộ đồ ngủ – ôm chặt đứa nhỏ như ôm lấy mảnh đời tan nát của tôi: "Mày điên à? Để nó một mình thế này!".
Tôi chỉ biết lặng lẽ quay mặt, nước mắt rơi trên áo con thấm đẫm mùi thuốc tiêm… Trên xe đến viện, tôi thẫn thờ nhìn ra cửa kính: "Sao anh nỡ lòng nào? Con gái anh sắp chết…".
Tôi lặng người, dòng tin nhắn cuối cùng anh gửi vẫn là một chữ "Bận" đầy xa lạ. Trong phòng bệnh tĩnh mịch, tiếng con gái thở gấp hòa cùng tiếng nức nở của tôi – những âm thanh cắt cứa một người mẹ đến tận cùng đau đớn...
Những ngày sau đó, tôi như kẻ mộng du. Mỗi lần nhìn chồng đón con trai đi học, tôi tự hỏi: "Liệu anh có còn nhớ ngày con gái chào đời, anh đã khóc vì hạnh phúc?". Cho đến một chiều, tôi nhận được bức ảnh từ người lạ: chồng tay trong tay người phụ nữ khác trong nhà nghĩ, đôi môi anh nở nụ cười tôi chưa từng thấy suốt 10 năm chung sống.
"Phòng 333, khách sạn Ngôi Nhà Hạnh Phúc" – dòng địa chỉ kèm theo khiến tim tôi thắt nghẹn. Tôi lao đến đó, không phải để đánh ghen, mà để... chôn chặt hy vọng cuối cùng. Khi cửa phòng mở, chồng tôi giật mình, chiếc khăn tắm trên người rũ xuống như bức màn che giấu sự xấu hổ.
Tôi không quát tháo, không đập phá, chỉ lặng lẽ rút từ túi ra tấm ảnh con gái đang thở bằng máy: "Anh có nhìn thấy không? Con bé vẫn tin bố đang đi công tác...".
Tôi không còn là người vợ hiền thục năm nào. Tôi vung chiếc thắt lưng của chồng lên, đánh bằng tất cả uất hận của kẻ bị phản bội. Mỗi nhát quất là nỗi đau 3 năm câm lặng, là những đêm thức trắng lo thuốc men cho con, là tiếng khóc tức tưởi của đứa trẻ thiếu vắng bố... Chồng gục xuống, nhưng lòng tôi còn đau hơn gấp vạn lần.
Anh cúi gằm mặt, giọng run rẩy: "Em... thứ lỗi cho anh...".
"Tha thứ ư?" – Tôi cười khẽ, nước mắt chảy ngược vào trong. "Anh đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để làm một người cha…".
"Anh có nhớ đêm con gái thập tử nhất sinh không? Có nhớ nó gọi 'bố ơi! bố ơi cứu con' không?!" - Tôi lòng nghẹn ngào mà đầy rẫy sự phẫn nộ.
Chồng co người, giọng rên rỉ: "Em... Em... Đừng! Đừng!..."
"ĐỪNG?!" – Tôi gào thét, từng nhát đập như xé nát 10 năm tần tảo: "Anh ăn cơm vợ nấu, mặc áo vợ là, tiêu tiền vợ kiếm mà phản bội khi con đang hấp hối?!".
Trên đường về nhà, tôi dừng xe trước cửa hàng đồ chơi – nơi anh từng mua cho con gái chú gấu bông nhân ngày sinh nhật. Kẻ đau nhất lại là tôi. Đôi tay run run nhắn tin: "Ly hôn thôi anh. Đừng để các con nhìn cha mình bằng ánh mắt thất vọng... Chúng ta ly hôn là để giải thoát cho cả hai".
Trước tòa án, anh nắm lấy tay tôi như đứa trẻ sợ bị bỏ rơi: "Vợ ơi, anh sai rồi... Nhìn lại đi, chúng mình có hai con... Hết tình cũng nên còn nghĩa!"
Tôi nhẹ nhàng rút tay, giọng bình thản mà lòng như ngàn mũi kim đâm: "Chúng ta đã hết tình hết nghĩa, anh đã không thay đổi khi con gái gọi tên anh trong những cơn hấp hối... Thì đừng mong em tin vào những lời hứa mỏng như sương này! Em không thể để các con lớn lên nghĩ rằng... Hy sinh là phải chịu đựng sự tủi nhục!".
Con gái nắm chặt vạt áo tôi, mắt đỏ hoe: "Mẹ ơi, con chỉ cần mẹ thôi...".
Ly hôn xong, tôi dắt hai con về Sài Gòn sinh sống và thay đổi cuộc đời mới. Đêm đầu tiên trong căn hộ mới, con trai ôm gấu bông ngây ngô hỏi: "Bố đi công tác dài lắm hả mẹ?". Con gái thì ôm cổ tôi thủ thỉ: "Mẹ ơi, từ nay chỉ có ba mẹ con mình thôi nhé? Từ nay con sẽ thay bố giặt đồ cho mẹ!".
Tôi ôm con vào lòng, hát bài ru mà ngày xưa anh từng hát: "À ơi! Bao tháng năm vất vả ngược xuôi...".
Ngoài hiên, mưa vẫn rơi. Nhưng trong tim tôi – bình minh đã ló dạng. Tôi thì thầm vào tai con gái đang ngủ say: "Mẹ sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương các con nữa... Mẹ sẽ dùng cả đời này bù đắp cho các con những mất mát...".
Người ta bảo đàn bà yêu bằng tai, nhưng họ quên rằng – trái tim người mẹ có thể nghe thấy tiếng khóc của con dù cách xa ngàn dặm. Đời người đàn bà có trăm ngàn nỗi đau, nhưng đau nhất là yêu nhầm người khiến con cái thành đứa trẻ mồ côi ngay khi còn đủ cả cha lẫn mẹ.
Tôi viết những dòng này không phải để oán trách, mà như lời nhắn gửi đến những người chồng: "Có những người đàn bà sinh ra không phải để làm đóa hoa mỏng manh đợi bàn tay nâng niu. Họ là cánh rừng già, dẫu bão giông xé nát tâm hồn vẫn thẳng lưng che chở cả bầu trời tuổi thơ con trẻ. Đừng lầm tưởng những giọt nước mắt họ rơi là yếu đuối – đó là mưa rào gột rửa nỗi đau, là lửa âm ỉ hun nên sức mạnh để họ vững vàng dẫu tim đầy vết rạn. Khi bạn đánh đổi tổ ấm bằng phù phiếm, cũng là lúc bạn đánh mất người sẵn sàng dẫm lên gai nhọn cuộc đời để giữ cho đôi bàn chân con trẻ luôn ấm. Bởi phía sau những nụ cười bạn vô tâm bỏ quên, có một trái tim đang âm thầm hàn gắn từng mảnh vỡ cho những đứa trẻ – bằng cả máu, bằng cả những đêm dài lặng lẽ..."
Xin hãy nhớ: "Phía sau bờ vai mỏng manh của vợ bạn, là cả bầu trời nỗi đau họ đang cõng để con trẻ được ngẩng cao đầu. Đừng để một phút yếu lòng giết chết cả đời hy sinh thầm lặng ấy!"
Bạn đang xem bài viết:
Người đàn bà đau đớn giữa bờ vực tinh thần hết tình hết nghĩa
Link https://vnlibs.blogspot.com/2025/03/nguoi-dan-ba-dau-don-giua-bo-vuc-tinh-than-het-tinh-het-nghia.html