Tôi là nam, 30 tuổi. Mẹ không may mất từ khi tôi còn rất nhỏ. Ngày mẹ ra đi, tôi chỉ là một đứa bé ngây thơ, chưa biết nỗi đau mất mát là gì. Nhưng tôi không thể quên cái ngày bố giao tôi cho bà ngoại và các dì, như thể tôi là một món đồ không còn giá trị.

Tôi đứng đó, tay nắm chặt vạt áo ngoại, nhìn bóng lưng bố khuất dần trên con đường làng, không một lần quay đầu. Lúc đó, tôi chưa hiểu rằng ông đang bỏ rơi tôi để "rảnh tay" xây dựng gia đình mới, nhưng trái tim non nớt của tôi đã cảm nhận được một vết cắt sâu hoắm mà mãi sau này tôi mới gọi tên được: "sự ruồng bỏ".
Bố tôi giàu lắm, có nhà lầu, xe hơi, ăn mặc sang trọng. Ông toại nguyện với vợ mới xinh đẹp, những đứa con dễ thương, còn tôi, trong mắt ông, dường như không tồn tại. Ông không thăm nom, không hỏi han, không gửi một xu nào cho ngoại để nuôi tôi. Ngoại tôi buồn và ấm ức, giận dữ lắm. Có lần, tôi tỉnh dậy giữa đêm, thấy ngoại ngồi thẫn thờ bên hiên nhà, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo.
Ngoại lẩm bẩm một mình: "Sao ông ấy nhẫn tâm đến vậy? Con trai mình mà ông coi như người dưng nước lã". Tôi chạy đến ôm ngoại, nhưng ngoại chỉ xoa đầu tôi, giọng nghẹn ngào: "Con đừng buồn, ngoại nuôi con được".
Ngoại có lòng tự trọng cao, chẳng bao giờ cúi đầu xin xỏ gì từ bố. Ngoại nói với tôi: "Con à, dù nghèo, dù khổ, mình cũng phải sống cho ngay thẳng. Đừng bao giờ quỵ lụy ai, nhất là người không xứng đáng!". Lời ngoại khắc sâu vào lòng tôi như một kim chỉ nam.
Tôi lớn lên trong sự tò mò và khó hiểu. Tại sao mình bị đối xử như thế? Cho đến một ngày, chuyện bố ly dị vợ mới được bàn tán xôn xao khắp nơi. Hóa ra bố keo kiệt, bủn xỉn, chi li quá mức. Ông có thể tiêu xài thoải mái cho bản thân, nhưng với người khác, kể cả ruột thịt, lại tính toán từng đồng.
Tôi nghe người ta xì xào: "Ông ấy giàu mà keo, vợ mới chịu không nổi mới bỏ đi". Lòng tôi đau nhói, tự hỏi: "Có phải vì sự keo kiệt đó mà ông không bao giờ gửi tiền nuôi tôi?" Vợ mới của ông sau đó cưới chồng Tây, dắt luôn hai đứa con ra nước ngoài, để lại ông với những lời bàn tán không ngớt.
Một thời gian sau, tôi nghe tin bố lấy vợ nữa. Tôi nghĩ thầm: "Để xem mấy người hạnh phúc được bao lâu!". Rồi bố có thêm một đứa con. Nghe nói ông vui vẻ, yêu đời lắm, cả gia đình trông vô cùng hạnh phúc và viên mãn.
Một lần, tôi đứng từ xa, nhìn qua khung cửa sổ nhà ông. Ông ngồi đó, bên mâm cơm ấm cúng, cười nói rộn ràng với vợ con. Tiếng cười của họ vang lên, nhưng với tôi, nó như những nhát dao cứa vào tim. Tôi quay đi, nước mắt lăn dài, tự nhủ: "Mình không thuộc về nơi đó, chưa bao giờ và mãi mãi cũng không!"
Rồi tôi bị bệnh nặng, tưởng chừng không qua khỏi. Không đủ tiền, ngoại sang hỏi bố tôi. Ngoại đứng trước cổng nhà ông, tay run run nhưng giọng vẫn kiên định: "Cháu tôi bệnh nặng, cần tiền chữa trị bệnh tình, tôi cần một ít tiền lo viện phí. Hãy giúp tôi!".
Bố tôi nhìn ngoại, ánh mắt lạnh tanh, đáp: "Bệnh như thế có chữa cũng vậy, chắc gì đã sống được đâu. Mà để lâu thì nó đau lắm, thôi đem về nhà để nó chết ở nhà đi". Nói xong, ông rút ví, đưa cho ngoại 50 triệu, giọng đều đều: "Đây là tiền cho nó ăn uống tẩm bổ và làm đám tang khi nó mất. Đừng tìm tôi nữa nghe bà già kia!".
Ngoại giận đến run người, nhưng vẫn cầm tiền, vì lúc đó khó khăn quá, không còn cách nào khác. Trên đường về, ngoại ôm tôi khóc nức nở: "Ngoại xin lỗi, ngoại không bảo vệ được con". Tôi nằm đó, yếu ớt, nhưng vẫn nghe rõ từng lời. Tôi nắm tay ngoại, thều thào: "Con không sao, ngoại đừng có khóc!". Nhưng trong lòng, tôi đau đớn tột cùng, không phải vì bệnh tật, mà vì sự vô tình của người cha máu mủ.
Hơn một tuần sau, tôi nghe tin gia đình ông xây nhà mới, rồi cả nhà đi du lịch nước ngoài cả tuần lễ. Ngoại ức đến mức lúc nào cũng khóc ròng. Một đêm, tôi tỉnh giấc, thấy ngoại ngồi bên cửa sổ, nhìn xa xăm, nước mắt lăn dài.
Ngoại thì thầm: "Sao đời bất công vậy hả trời?" Tôi không dám lại gần, chỉ nằm im, lòng quặn thắt. Tôi biết, ngoại không chỉ đau cho tôi, mà còn đau cho chính mình – người đã hy sinh cả đời mà chẳng được đền đáp.
Nhưng ngoại và các dì không bỏ cuộc. Họ cố níu kéo sự sống cho tôi, đúng kiểu hết nước cũng cố mà tát. Tôi nhớ mãi cái ngày các dì bán hết nữ trang, chạy vạy vay mượn khắp nơi để có tiền chữa bệnh cho tôi. Ngoại bán cả mảnh đất nhỏ – tài sản cuối cùng của mình – chỉ để lo cho tôi sống sót. Tôi nằm trên giường bệnh, nước mắt lăn dài, tự nhủ: "Mình phải sống, phải sống để đền đáp công ơn này!".
Số tôi may mắn không chết. Gặp quý nhân giúp đỡ – đoàn bác sĩ không biên giới – họ đưa tôi ra nước ngoài cứu chữa, kéo tôi lên khỏi địa ngục. Trong những ngày nằm viện, tôi học được nghề IT từ một bác sĩ tốt bụng. Anh ấy nắm tay tôi, nói: "Cuộc đời còn dài, em phải mạnh mẽ lên". Tôi gật đầu, lòng tràn đầy hy vọng, như thấy ánh sáng cuối đường hầm.
Những năm tháng trôi qua sau đó, và tôi đã điều trị thành công, dần khỏe lại, trở về với cuộc sống. Tôi đi làm IT (Information Technology) để kiếm tiền phụng dưỡng ngoại. Giờ đây, tôi có công việc ổn định, thu nhập khá cao, mua được căn nhà khang trang. Tôi đón ngoại về ở cùng, cho ngoại cuộc sống bớt khó khăn. Mỗi tối, tôi ngồi bên ngoại, kể những chuyện vui ở công ty, thấy ngoại cười hiền, lòng tôi ấm áp vô cùng. Hai bà cháu côi cút yêu thương nhau.
Ngoại muốn tôi lấy vợ. Ngoại nắm tay tôi, giọng run run: "Con phải có gia đình, có người bên cạnh. Ngoại không sống mãi được đâu". Tôi ôm ngoại, đáp: "Con sẽ lấy vợ, nhưng con thề sẽ không bao giờ bỏ rơi gia đình như bố con đã từng làm".
Sáu năm trở lại đây, bố tôi vỡ nợ, tiêu tan tài sản, vừa bệnh tật vừa phải nuôi con nhỏ và cô vợ thứ ba trẻ ham chơi hơn ham làm. Lúc trước ông hoành tráng bao nhiêu thì giờ thê thảm bấy nhiêu. Một ngày, ông gõ cửa nhà tôi.
Tôi mở cửa, thấy ông đứng đó, già nua, tiều tụy, đôi mắt đục ngầu. Ông nhìn tôi, rồi nhìn ngoại, các dì, nhưng không nhận ra tôi. Ngoại phải lên tiếng: "Đây là con trai anh đấy!". Ông giật mình, kêu lên: "Con!" – lần đầu tiên trong 30 năm, tôi nghe ông gọi tôi như vậy.
Ông hỏi xin tiền tôi, số tiền không ít để chữa bệnh, lo cho vợ con, lấy vốn làm ăn và thuê một căn nhà "coi cho được". Tôi đứng đó, nhìn ông, lòng dâng lên bao cảm xúc lẫn lộn: đau đớn, tức giận, và cả sự trống rỗng. Tôi nhớ lại những đêm ngoại khóc, những ngày tôi nằm trên giường bệnh, và lời nói lạnh lùng của ông năm xưa: "Đem về nhà để nó chết đi!!!".
Tôi đưa cho ông 100 triệu, nói: "Đây là tiền cho ông ăn uống tẩm bổ và làm đám tang khi ông mất. Đừng tìm tôi nữa!" Tôi gửi thêm 50 triệu, nói tiếp: "Đây là tiền lời, tôi không muốn nợ ông bất cứ thứ gì!". Rồi tôi nhìn thẳng vào mắt ông, giọng cứng rắn: "Sau này đừng tìm tới đây nữa. Tôi không có nghĩa vụ gì với ông cả!"
Ông đứng đó khóc, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhăn nheo, nhưng tôi chỉ nghĩ: "Nước mắt cá sấu mà thôi! Đây là nghiệp báo mà chính ông đã gây ra trong bấy nhiêu năm qua, giờ ông phải trả giá cho những tội lỗi mà chính ông đã gieo rắt khi xưa."
Tôi quay lưng đi và đóng cửa, nhưng cảm giác nhói lòng nặng trĩu. Tôi biết nhiều người sẽ nói tôi là nhẫn tâm và bất hiếu. Nhưng với tôi, đó là điều tốt nhất tôi có thể làm. Ông không xứng đáng nhận thêm từ tôi bất cứ điều gì.
Chiều về, tôi lấy xe chở ngoại đi mua sắm, đi ăn, đi thăm mộ mẹ tôi. Tôi đứng trước mộ mẹ, thầm thì: "Mẹ ơi, con đã làm đúng chưa?". Gió nhẹ thổi qua, tôi cảm nhận được sự bình yên trong lòng, như thể mẹ đang mỉm cười với tôi từ nơi xa. Tôi mua đất xây mộ cho ngoại ngay gần mẹ, để sau này ngoại được ở bên mẹ. Tôi đưa ngoại và các dì đi du lịch, hứa với lòng mình sẽ phụng dưỡng ngoại và các dì thật tốt.
Người mà tôi mang ơn suốt cuộc đời này là ngoại chứ không phải ông ta. Tôi nhìn ngoại, lòng tràn đầy yêu thương và biết ơn. Ngoại không chỉ cho tôi sự sống, mà còn dạy tôi cách sống – sống với lòng tự trọng và tình yêu thương. Đó là điều tôi sẽ mang theo suốt đời.
Bạn đang xem bài viết:
Nhẫn tâm và bất hiếu khi người đời phán xét tôi và bố ruột
Link https://vnlibs.blogspot.com/2025/03/nhan-tam-va-bat-hieu-khi-nguoi-doi-phan-xet-toi-va-bo.html