Tỉnh mộng khi gặp lại người cũ xin gọi nhau là cố nhân

Tôi đứng trước gương, từng đường nét trên khuôn mặt được tô điểm cẩn thận. Chiếc váy mới mặc lên người, chỉn chu từng chi tiết. Lòng tôi bỗng chốc rộn ràng, hồi hộp khó tả. Chỉ vài phút nữa thôi, tôi sẽ gặp lại người xưa – người đã từng là cả bầu trời tuổi trẻ của tôi, sau năm mươi năm xa cách, bặt tin.

tinh mong khi gap nguoi cu xin goi nhau la co nhan

Liệu anh có nhận ra tôi – cô gái tuổi đôi mươi ngày ấy, người từng làm anh thổn thức, từng được anh thề nguyền sẽ cưới về làm vợ? Còn tôi, tôi vẫn nhớ như in mái tóc bồng bềnh của chàng sĩ quan năm nào. Mỗi lần anh về phép, tôi lại mơ mình là thi sĩ, để dệt những vần thơ lãng mạn trên mái tóc anh, nơi nếm trải bao mùi vị của biển cả, của nắng gió phương xa.

Nhưng thời gian đã trôi qua, tôi giờ đã bảy mươi, còn anh bảy mươi lăm. Tuổi già đã đến, nhưng ký ức về một thời yêu nhau vẫn nguyên vẹn. Chúng tôi yêu nhau chỉ vỏn vẹn một năm, vào cái thời khắc đất nước chìm trong khói lửa chiến tranh năm 1972. Anh bỏ dở việc học, khoác lên mình bộ quân phục, rời xa tôi để ra chiến trường. Tình yêu của chúng tôi, vì thế, càng xa cách càng thêm da diết. Tôi và Lâm luôn khao khát một ngày nào đó sẽ được nên duyên vợ chồng.

Nhưng rồi biến cố năm 1975 ập đến, chúng tôi chia lìa, mất liên lạc hoàn toàn. Bao năm qua, hình bóng Lâm chỉ còn là cố nhân hay sao(?) hay chỉ là những kỷ niệm đẹp đẽ, đôi khi khiến tôi thổn thức, nuối tiếc khôn nguôi.

Thế rồi, tuần trước, tình cờ trên Facebook, Lâm tìm thấy tôi. Ký ức ùa về, sống dậy trong tôi như thể tôi vẫn là cô gái trẻ ngày nào. Chúng tôi hàn huyên, thăm hỏi nhau. Lâm giờ đã ly hôn, sống một mình, còn tôi cũng đơn độc sau khi chồng qua đời. Chúng tôi ở cùng tiểu bang, cách nhau chỉ hai giờ lái xe. Lâm đề nghị gặp lại, để xin lỗi, để hàn huyên, để kể cho nhau nghe về những năm tháng đã qua.

Chúng tôi hẹn nhau tại nhà hàng khu vực Houston, Texas – một nơi vừa ý nghĩa, vừa nổi tiếng với những món ăn ngon. Tôi đến sớm nửa tiếng, lòng đầy háo hức và tò mò. Tôi muốn nhìn trộm anh, xem dung nhan năm xưa giờ đã thay đổi thế nào. Tôi lái xe chầm chậm tìm chỗ đậu, nhưng vì nhà hàng đông khách, tôi phải len vào một chỗ hẹp. Đúng lúc đó, một người đàn ông đầu bạc từ chiếc xe bên cạnh bước ra, quát lớn:

"Này, này… Không có mắt à? Mắt mũi để trên trời à?!"

Tôi ngượng ngùng, chưa kịp xin lỗi thì ông ta đã vội vã bước vào nhà hàng. Tôi nhìn lại chỗ đậu xe của mình, thấy rõ ràng mình đã đậu lệch, lấn sang lane của người ta. May mà chưa đụng xe, nếu không chắc chắn sẽ rắc rối lớn.

Tôi bước vào nhà hàng, hy vọng không gặp lại người đàn ông thô lỗ kia. Tôi tìm một góc khuất, nép mình quan sát. Theo lời hẹn, cả hai chúng tôi đều mặc áo trắng – màu áo trắng tinh khôi học trò ngày xưa. Lâm sẽ ngồi chờ tôi bên bàn có bình hoa hồng đỏ.

Tôi đứng từ xa, nhìn vào trong nhà hàng, và sững sờ khi thấy người đàn ông già đầu bạc, đeo kính đen, ngồi một mình bên bình trà sen nghi ngút hơi nóng. Trông anh chẳng khác nào một tay xã hội đen, chứ không phải chàng hào hoa năm nào. Tôi tự hỏi, liệu đây có phải là Lâm – người từng khiến tôi tự hào mỗi khi sánh bước bên anh?

Tôi bước lại gần, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải anh Lâm không?"

Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, rồi từ từ tháo kính đen ra. Đôi mắt anh lướt nhìn tôi từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá. Liệu anh có nhận ra mái tóc giả của tôi? Liệu lớp phấn son có che được những vết nhăn, vết nám trên gương mặt tôi? Tôi bỗng nhận ra, người đàn ông này chính là người đã quát mắng tôi ngoài bãi đậu xe.

Tôi lắp bắp: "Xin lỗi, chắc tôi nhầm!".

Định quay đi, anh ta gọi lại: "Anh là Lâm đây mà!"

Tôi ngồi xuống, lòng đầy bối rối. Đúng là Lâm rồi, nhưng sao anh lại thay đổi đến thế? Nét đẹp trai, hiền lành ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là vẻ cau có, khó tính của một ông già. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, nhưng tôi không khỏi thất vọng khi Lâm kể về cuộc sống hiện tại, về những toan tính thiệt hơn.

Khi hóa đơn được mang đến, Lâm bất mãn kêu lên: "Trời! Chỉ có hai người mà những 160 đồng, kể cả tiền tip. Nhà hàng này chém ngọt thật!"

Tôi ái ngại, nhưng vẫn im lặng. Lâm đề nghị chia đôi hóa đơn, mỗi người trả 80 đồng. Tôi gật đầu, lấy tiền ra đặt lên bàn. Chúng tôi chia tay, nhưng trước khi tôi bước ra khỏi nhà hàng, Lâm gọi lại:

"Này em, anh quên chưa hỏi một điều quan trọng… Tiền hưu trí mỗi tháng em lãnh bao nhiêu? Để nếu chúng ta quyết định sống chung, không ai phải thiệt thòi".

Tôi nhìn thẳng vào anh, lòng không còn chút luyến tiếc nào: "Chúng ta tái ngộ để kể cho nhau nghe về 50 năm qua, chứ em chưa hề hứa hẹn sẽ sống chung với anh. Và sẽ không bao giờ có chuyện đó xãy ra trong đời!".

Lâm thất vọng, mặt lạnh tanh tỏ ra vẻ hụt hẫng. Còn tôi thì nhanh chóng bước ra xe, lái đi nhanh mà trong lòng còn cảm thấy nhẹ nhõm. Đúng là ký ức đẹp đẽ về Lâm giờ đã khép lại, như một câu chuyện tình buồn, nhưng đủ để tôi mỉm cười mỗi khi nhớ lại.


Bạn đang xem bài viết:
Tỉnh mộng khi gặp lại người cũ xin gọi nhau là cố nhân
Link https://vnlibs.blogspot.com/2025/03/tinh-mong-khi-gap-lai-nguoi-cu-xin-goi-nhau-la-co-nhan.html

Tổng số lượt xem trang