Tôi đã từng giận Mẹ... vì Mẹ là người bán hàng rong

Chiều tối nay, khi tôi trở về nhà sau một ngày 8/3 vui vẻ và tràn ngập lời chúc tụng, trên tay vẫn ôm một bó hoa to và túi quà từ chồng và các con, tôi bất chợt nhìn thấy một bà cụ gánh hàng rong. Mái tóc bà bạc trắng, lưng đã hơi còng, đôi bàn tay nhăn nheo run run với lấy từng chiếc bánh. Ánh mắt bà thấm đẫm sự mệt mỏi của tuổi già và những ngày mưu sinh vất vả. Không hiểu sao, khoảnh khắc đó khiến tôi chết lặng, trong dáng vẻ nhỏ bé khắc khổ ấy, tôi nhớ về hình ảnh của mẹ mình.

toi da tung gian me vi me la nguoi ban hang rong

Ngày xưa, mẹ tôi là một người gánh hàng rong, mẹ cũng có đôi quang gánh như vậy đi khắp thôn, làng xung quanh. Mẹ không biết chữ, quanh năm chỉ dãi nắng dầm mưa với đôi quang gánh trên vai cho đến khi nồi chè đỗ đen vơi hết mẹ mới trở về.

Cứ mỗi sáng tinh mơ, mẹ lại thức dậy thật sớm, lục đục chuẩn bị vò đỗ, nấu chè, gánh chè đi bán. Những mùa đông rét cắt da thịt, đôi bàn tay mẹ nứt nẻ, rướm máu nhưng vẫn cố dậy sớm, đốt lửa khuấy chè. Mùi chè đỗ đen thơm phức ấy đã nuôi tôi lớn lên, nhưng cũng chính nó từng là nỗi xấu hổ khôn nguôi của tôi thời thơ ấu.

Có những ngày mưa gió bão bùng, mẹ vẫn đội nón lá, che chắn cho gánh chè khỏi ướt, từng bước chân trượt trên con đường đất đỏ lầy lội. Đôi dép cao su mòn vẹt, bàn chân mẹ tím tái vì lạnh, nhưng mẹ vẫn cắn răng đi tiếp, vì biết rằng nếu không bán hết, tối nay nhà sẽ không có tiền mua gạo.

Mẹ chưa bao giờ dám mua cho mình một bộ quần áo mới, luôn mặc đi mặc lại chiếc áo vá chằng vá đụp. Nhưng mỗi lần tôi xin tiền mua sách vở, mẹ vẫn lặng lẽ vét hết số tiền ít ỏi trong chiếc khăn tay cũ kỹ, không một lời than vãn.

Ngày còn đi học, tôi thường xuyên bị bạn bè chế giễu vì nhà nghèo, không có bố, chỉ có mẹ bán hàng rong. Chúng nó nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại xen lẫn khinh thường, buông những lời xì xào mỗi khi thấy mẹ tôi đi ngang qua cổng trường. Tôi ghét phải nghe tiếng gọi khe khẽ của mẹ mỗi khi tan học:

- "T ơi, mẹ ở đây này!"

Tôi đã không ít lần làm ngơ, giả vờ như không nghe thấy, lẳng lặng bước qua mẹ trong ánh nhìn ngơ ngác của bà. Có lần, khi đám bạn cười rộ lên vì thấy mẹ tôi đội nón lá, chân lấm lem bùn đất đứng ở xa vẫy tay, tôi đã quay lại quát lớn:

- "Mẹ đi về đi! Tí nữa con tự về"

Một lần, khi mẹ lặng lẽ đứng đợi tôi ở cổng trường, tôi đã hét lên trước mặt bạn bè: "Mẹ đừng đến đây nữa, mẹ làm con xấu hổ lắm! Mẹ không thấy mọi người đang cười à?" Mẹ đứng đó, đôi mắt đỏ hoe, bàn tay nắm chặt quai quang gánh run run. Mẹ không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng bước đi, bóng lưng còng gập khuất dần trong ánh hoàng hôn.

Tôi đã từng nghĩ rằng khi lớn lên, thoát khỏi căn nhà xập xệ với những bữa cơm chan nước mắt, tôi sẽ chẳng bao giờ phải xấu hổ và được ngẩng cao đầu trước những người đã chê bai, dè bỉu mình.

Có lần, tôi nghe mẹ kể với bà hàng xóm, giọng nghẹn ngào: "Cháu nó lớn rồi, nó ngại mẹ. Tôi biết chứ, nhưng tôi không muốn nó khổ, tôi chỉ mong nó học hành nên người". Tôi nghe mà lòng đau như cắt, nhưng lúc ấy, tôi vẫn chọn im lặng, vẫn chọn làm ngơ.

Khi tôi thi đỗ đại học, mẹ mừng lắm, định ôm tôi vào lòng. Nhưng tôi đã đẩy mẹ ra, lạnh lùng nói: "Mẹ đừng làm bẩn áo con, con sắp đi học xa rồi, mẹ ở nhà lo cho mẹ đi". Tôi không biết rằng, đó là lần cuối cùng mẹ còn đủ sức để dang tay ôm tôi.

Vậy mà giờ đây, khi đã đủ trưởng thành, làm vợ làm mẹ, tôi mới nhận ra mình đã sai biết nhường nào. Nhưng tất cả đều đã quá muộn, vì có hối hận đến mấy tôi cũng không còn cách nào bù đắp lại những sai lầm của mình khi đã giận mẹ.

Có lần, mẹ gọi điện, giọng yếu ớt: "T ơi, mẹ nhớ con, con về thăm mẹ được không?" Nhưng tôi bận họp, bận chăm con, chỉ nói qua loa: "Con bận lắm, mẹ tự lo đi". Tôi không biết rằng, đó là lần cuối cùng tôi còn được nghe giọng mẹ. Một tuần sau, mẹ mất, tôi chỉ còn lại chiếc quang gánh cũ kỹ và nồi chè đỗ đen nguội lạnh trong căn nhà trống vắng. Tôi đã không kịp nói với mẹ rằng tôi thương mẹ và biết ơn mẹ nhiều đến nhường nào.

Ngày đưa tang mẹ, tôi quỳ trước bàn thờ, nhìn di ảnh mẹ cười hiền hậu, lòng đau như cắt. Tôi muốn hét lên, muốn nói rằng: "Mẹ ơi, con xin lỗi, con yêu mẹ nhiều lắm!". Nhưng tất cả chỉ còn là hư không. Tôi không còn cơ hội để ôm mẹ, không còn cơ hội để nói lời yêu thương. Tôi chỉ còn lại nỗi ân hận dày vò, mỗi đêm giật mình tỉnh giấc, vẫn thấy bóng dáng mẹ gánh hàng rong trong giấc mơ.

Giờ đây, mỗi lần nhìn con mình lớn lên, tôi mới hiểu những giọt mồ hôi, những vết nứt nẻ trên tay mẹ năm xưa là vì tôi. Nhưng mẹ không còn nữa, tôi không còn cơ hội để nói lời xin lỗi, không còn cơ hội để quỳ xuống ôm lấy đôi chân gầy gò của mẹ.

Thỉnh thoảng, tôi vẫn thường dừng lại mua những thức quà giản dị từ các bà, các mẹ bán hàng rong. Tôi thấy trong ánh mắt họ hình bóng của mẹ mình, thấy cả nỗi ân hận không bao giờ nguôi ngoai. Giá như ngày ấy tôi có thể bớt đi một chút tự ti, bớt đi cái tôi ích kỷ của trẻ con, hiểu chuyện hơn một chút để dang rộng vòng tay ôm lấy mẹ. Giá như tôi có thể nói một lời xin lỗi, một câu "Con yêu mẹ", thì có lẽ sẽ bớt đi phần nào dày vò.

Cuộc sống này ngắn ngủi vô cùng. Đừng đợi đến khi không còn cơ hội nữa mới thấy tiếc nuối. Đừng để sự bận rộn hay lòng kiêu hãnh khiến ta quên đi những người luôn âm thầm dõi theo và yêu thương mình vô điều kiện.

Với những người làm mẹ, xin hãy hiểu rằng, dù con có vô tâm, có làm bạn tổn thương, thì sâu thẳm trong lòng, con vẫn yêu bạn. Có thể con chưa hiểu, chưa trưởng thành, nhưng một ngày nào đó, con sẽ nhận ra, và sẽ khóc vì những điều đã làm. Xin hãy kiên nhẫn, bởi tình yêu của mẹ là ngọn lửa sưởi ấm cả đời con.

Nếu bạn còn mẹ, xin đừng ngại ngần ôm lấy mẹ, đừng ngại nói lời yêu thương. Hãy về nhà khi còn có thể, hãy nói chuyện với bố mẹ thật nhiều và quan tâm đến sức khoẻ của bố mẹ.

Hôm nay, tôi lại dừng chân bên một gánh hàng rong. Bà cụ bán chè nhìn tôi, ánh mắt hiền từ như mẹ. Tôi mua một bát chè đỗ đen, nhưng khi ăn, tôi không cảm nhận được vị ngọt, chỉ thấy vị đắng nghét trong cổ họng. Tôi khóc, vì nhớ mẹ, vì ân hận, và vì biết rằng, tôi đã đánh mất điều quý giá nhất trong đời.

Đừng để đến khi nhận ra, thì chỉ còn lại những nén nhang lạnh lẽo và nỗi ân hận muộn màng, mới nhận ra rằng, mẹ là điều quý giá nhất trên đời. Đừng để lòng kiêu hãnh hay sự bận rộn che mờ tình yêu thương, bởi khi mất đi rồi, bạn sẽ không bao giờ tìm lại được. Hy vọng rằng tâm sự này có thể chạm đến ai đó ngoài kia, để họ nhớ về mẹ cha mình và biết trân trọng từng giây phút khi còn có thể.


Bạn đang xem bài viết:
Tôi đã từng giận Mẹ... vì Mẹ là người bán hàng rong
Link https://vnlibs.blogspot.com/2025/03/toi-da-tung-gian-me-vi-me-la-nguoi-ban-hang-rong.html

Tổng số lượt xem trang